Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 1: Môn phái Thiết Cốt Tranh Tranh


"Này thanh niên, ta xem ngươi cốt cách tinh kỳ, là võ học kỳ tài vạn người có một, hãy gia nhập môn phái Thiết Cốt Tranh Tranh chúng ta, đảm bảo thành tựu trong tương lai không thể tưởng tượng."

Trong sơn cốc phong cảnh hữu tình, Quân Thường TIếu cười tủm tỉm nói với võ giả đối diện, khóe miệng khẽ cong, phối hợp với khuôn mặt trắng nõn cho người ta cảm giác đẹp trai khó đỡ.

Không, không phải cảm giác, mà thật sự là thế!

Nếu có nữ nhân nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ khản cổ gào lên, mê đến rối tung rối mù.

"Cái này..."

Tên võ giả túm lấy cái khăn xanh trên đầu, khách khí nói: "Các hạ có thể bỏ chân ra trước được không?"

Cúi xuống nhìn, hóa ra Quân Thường TIếu đang giẫm một chân lên một bên mặt người ta, một bên mặt còn lại kề sát thảm cỏ, cũng còn in hình một dấu chân..

Đây là bị đánh !!!

Cứ nhìn cái tư thế nằm trên đất, cùng dấu chân to đùng ở ngực thì biết hắn ăn đòn không nhẹ.

Quân Thường TIếu thu hồi chân, có chút áy náy nói: "Nhìn người đùa giỡn nữ đệ tử hoa nhường nguyệt thẹn, bản tọa nhất thời không nhịn được, thật xin lỗi."

"..."

Tên võ giả lập tức cạn lời.

Hắn đang lịch luyện nơi sơn dã, gặp một mỹ nữ, chỉ là tiến lên nói hai câu, liền bị cái tên tự xưng là chưởng môn phái Thiết Cốt Tranh Tranh này đánh một trận, quả thật là đã đen còn lắm lông.

"Đồng chí!" Quân Thường TIếu nói: "Suy nghĩ một chút nha."

Tên võ giả yếu ớt nói: "Ta có thể không đồng ý chứ?"

"Có thể!" Quân Thường TIếu chân thành nói: "Thiết Cốt Tranh Tranh phái chúng ta luôn luôn dùng đức phục người, tuyệt không ép buộc."

"Tiếc quá" Tên võ giả cố gắng nhịn đau: "Ta đã là đệ tử của Linh Tuyền Tông, không thể gia nhập môn phái của các hạ được." Chính mình trải qua bao gian nan, vất vả mới thông qua kỳ thi khảo hạch của Linh Tuyền Tông, trở thành ký danh đệ tử, làm sao lại quay ra gia nhập môn phái khác được! Hơn nữa, Thiết Cốt Tranh Tranh Phái là cái của nợ gì? Chỉ nghe tên thôi cũng biết là loại môn phái rác rưởi không danh tiếng gì trên Tinh Vẫn Đại Lục, nếu gia nhập cũng lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh.

"Aizzz..." Quân Thường TIếu lắc đầu, có chút tiếc hận: "Đồng chí cùng Thiết Cốt Tranh Tranh Phái chúng ta vô duyên a..."

"Thiên Thiên"

Hắn quay đầu hỏi: "Tên này vừa rồi khi dễ ngươi phải không?"

Trên tảng đá cách đó không xa, một cô nàng áo trắng đang ngồi yên lặng, hai con ngươi thanh tịnh như suối, da trắng như tuyết; tuy mới chỉ 16, 17 tuổi nhưng đã dậy thì thành công, đủ điều kiện làm một mỹ nữ. Nếu phải chỉ ra khuyết điểm, thì là chỗ cần vểnh lên lại chưa vểnh lên, cũng là vì nhỏ tuổi a.

"Chưởng môn" Lạc Thiên Thiên khẽ lay động ống tay áo: "Vừa nãy hắn định sờ tay ta."

"Bốp..."

Quân Thường TIếu nhấc chân lên, lại lập tức giẫm xuống mặt tên võ giả, ánh mắt rét lạnh nói: "Ngươi đây là chán sống phải không?"

Mới vừa rồi còn ôn nhu như nước, chớp mắt liền trở nên đằng đằng sát khí, tốc độ trở mặt quả thật còn nhanh hơn lật sách.

Tên võ giả cuống quýt: "Các hạ...ta...ta không có!" Hắn thề, vừa rồi đúng là hắn có ý nghĩ như thế trong đầu, nhưng căn bản là chưa kịp động thủ liền bị đánh một trận, nhiều lắm là âm mưu muốn chiếm tiện nghi nhưng chưa thực hiện được a.

Quân Thường TIếu lạnh lùng nói: "Thiên Thiên chắc chắn không nói dối, bản tọa tin tưởng nàng, ngày hôm nay phải dạy dỗ ngươi một trận nhớ đời mới thôi!"

"Binh..."

"Bốp..."

"Bành..."

Từng trận gió mát thổi qua, vuốt ve khuôn mặt bầm dập của tên võ giả, nhưng hắn không thấy dễ chịu chút nào, bởi vì xương cốt hắn gần như sắp tan ra từng mảnh.

"Khốn nạn" Cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn theo hai bóng lưng dần dần mơ hồ, tên võ giả nắm chặt bùn đất trong tay, căm hận lẩm bẩm: "Lão tử nhất định sẽ báo thù!"

Quân Thường TIếu. Chưởng môn phái Thiết Cốt Tranh Tranh.

Thực sự, môn phái Thiết Cốt Tranh Tranh này cũng chẳng ngon lành gì.

Năm xưa, là do một tên võ giả họ Vương lập ra. Xương cốt hắn vốn cứng rắn, rơi từ vách núi xuống lại không chết, được người qua đường cứu mạng, về sau khai tông lập phái, liền đặt tên là Thiết Cốt Tranh Tranh. Tôn chỉ của môn phái là: Là người xương cốt cứng rắn. làm việc phải cứng rắn!

Chưởng môn đời thứ nhất có tài quản lý, sau hơn 10 năm ngắn ngủi, cũng có chút tiếng tăm trên giang hồ, gia nhập vào hàng ngũ cửu lưu môn phái, trở thành tồn tại chói mắt nhất Thanh Dương thôn.

Nhưng... Làm sao tính được số trời! Chưởng môn đời thứ nhất đi vui vẻ ở lầu xanh trên thị trấn, bị quan phủ bắt được, sau vượt ngục không thành công, bị lôi ra chém đầu. Môn phái rơi vào tình trạng như rắn mất đầu, dần dần xuống dốc không phanh.

Vạn vật vô thường, lớn mạnh như Thiết Cốt Tranh Tranh phái, thuộc hàng Cửu lưu, cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Mỗi lần người trong thôn buôn chuyện, nhắc đến Thiết Cốt Tranh Tranh phái, nhắc đến Vương chưởng môn vượt ngục không thành bị chém đầu, đều ngửa mặt lên trời thở dài, lũ trẻ con ngồi nghe xung quanh đều lã chã nước mắt.

Tuy nhiên, Thiết Cốt Tranh Tranh phái mặc dù suy thoái nhưng vẫn còn tồn tại.

Ba tên đệ tử túm tụm một chỗ, cùng nhau ăn bữa cơm tạm biệt. Sau khi ăn xong, một người quyết định lưu lại, sống một mình trong môn phái, ngày đêm chờ đợi, không rời không bỏ.

Hắn là ai?

Chính là chưởng môn đời thứ hai, Quân Thường TIếu!

Nói đúng hơn, là Quân Thường TIếu trước kia. Bởi vì một tháng trước, khi hắn đang trên đường đi vệ sinh, liền bị bảng hiệu môn phái rơi trúng đầu, một mạng đi tong.

Số trời run rủi, Quân Thường TIếu xuyên không từ Trái Đất đến thế giới này, vô tình nhập vào thi thể vẫn còn chưa tan hơi ấm.

"Xuyên không rồi???"

Sau một lúc mơ hồ, Quân Thường TIếu nhận ra mình chưa chết, tiếp theo nhận được trí nhớ của nguyên chủ, mới hiểu được, chính mình gặp phải sự việc vô cùng hy hữu: Xuyên không!

Ngon! Quá ngon!

Tuyệt thế công pháp, Thần kỳ bí tịch, các loại hệ thống này kia kia nọ xuất hiện đi!

Quân Thường TIếu ta đã tới nơi này, liền muốn giống như những người xuyên không khác, xưng bá dị giới, đánh đập các kiểu thiên tài, trở thành chí cao vô thượng Thần Tôn, Đế Vương, Hoàng Ma, Thánh Tiên... Công phu chẳng phụ lòng người, sau khi giết chết vô số kiến hôi cùng bọ chét, cuối cùng hệ thống cũng khởi động.

"Đinh"

"Hệ thống Môn phái mạnh nhất đang khởi động!"

"Đinh"

"Hệ thống Môn phái mạnh nhất khởi động thành công. Bắt đầu thêm số liệu của ký chủ"

Âm thanh máy móc ở bên tai kết thúc, trong tầm mắt Quân Thường TIếu hiện ra từng dãy số liệu:

Tên môn phái: Thiết Cốt Tranh Tranh phái.

Chưởng môn: Quân Thường TIếu

Đẳng cấp môn phái: Cửu lưu

Kiến trúc môn phái: Cấp 1

Thành viên môn phái: 1/100

Điểm cống hiến: 0/100

Nhiệm vụ chính tuyến: Trong vòng 100 năm, biến Thiết Cốt Tranh Tranh phái trở thành môn phái mạnh nhất Tinh Vẫn Đại Lục, đệ tử 100000. Khi hết thời gian, nếu chưa hoàn thành, ký chủ lập tức hồn phi phách tán, không thể siêu sinh.

Nhìn thấy chi tiết về nhiệm vụ chính tuyến, Quân Thường TIếu toát mồ hôi hột, lạnh cả sống lưng.

Sau khi xem qua trí nhớ của nguyên chủ, biết được Thiết Cốt Tranh Tranh phái chỉ có chính mình, lại là môn phái cấp thấp nhất, hắn đi đến nhà bếp, kiếm con dao phay, gác lên trên cổ, do dự một hồi, lại buông dao xuống, xem ra là không thể làm việc cứng rắn được rồi.

Một cái môn phái cửu lưu.

Một cái môn phái chỉ có mình mình.

Trong 100 năm trở thành môn phái mạnh nhất Đại Lục, thu nhận 100000 đệ tử?

Đây là ông trời đang trêu mình, hay là hệ thống đang chơi mình?

"Đinh"

Đang trong cơn tuyệt vọng, bên tai lại vang lên âm thanh máy móc: "Chúc mừng ký chủ mở ra hệ thống, nhận được một cái Không gian giới chỉ"

"Không gian giới chỉ?" Quân Thường TIếu phát hiện ở cổ tay phải bỗng nhiên có thêm một cái vòng ngọc tinh xảo, phía trên khắc bốn chữ nhỏ: "không gian giới chỉ", khóe miệng co quắp: "Cái này là giới chỉ? Rõ ràng là cái vòng tay a!"